“CHÚNG MÌNH tía ĐỨA” là một nhạc phẩm được làm cho bởi hai bạn nhạc sĩ tài ba – Nhạc sĩ tuy nhiên Ngọc và nhạc sĩ Hoài Linh. Bài hát được nhạc sĩ tuy nhiên Ngọc đảm nhiệm phần nhạc, còn về phần lời là của nhạc sĩ Hoài Linh. Bởi vì giới người nghệ sỹ thời bấy giờ, Hoài Linh được lan truyền là một fan viết lời xuất xắc và tràn đầy chất thi ca lãng mạn. Nên việc ông viết phần lời luôn luôn là điều dễ hiểu.
Bạn đang xem: Chúng mình ba đứa

Nhạc sĩ song Ngọc theo luồng thông tin có sẵn đến là 1 trong người nhạc sĩ Mỹ gốc Việt, ông được biết đến từ trước năm 1975 trong cái nhạc miền nam Việt nam giới với đầy đủ ca khúc về tình yêu thơ mộng và cũng có đôi chút đαυ thương. Giã biệt cõi trần thế vào độ tuổi 75, dẫu vậy ông đang kịp nhằm lại mang lại nền âm nhạc non sông khá nhiều nhạc phẩm иổi bật, cả về tình yêu cùng tình quân nhân cнιếɴ, trong số đó không thể thiếu: “Xin điện thoại tư vấn nhau là cố nhân”, “Hương đồng gió nội”, “Tiễn đưa”, “Nó và Tôi”,…
Còn về phần nhạc sĩ Hoài Linh thì ai ai vào giới cũng biết nhạc của ông rất đa dạng về công ty đề, từ tình cảm đôi lứa: “Áo em chưa mặc một lần”, “Thiệp нồng anh viết tên em”, “Về đâu mái tóc bạn thương”,...cho tới những chủ đề về fan lính vị trí vùng cнιếɴ khu: “Tám nẻo đường thành”, “Xin tròn tuổi loạn”, “Lá thư è cổ thế”,…Lời ca trong từng bài xích hát của nhạc sĩ Hoài Linh vô cùng phiêu và tất cả vần có điệu, luôn đậm chất thơ trong những ca từ.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc bọn chúng Mình bố Đứa vị Trường Vũ & Mạnh Quỳnh & Mạnh Đình trình bày.
“CHÚNG MÌNH bố ĐỨA” là bài hát được viết phải như một lời nhắn gửi của người sáng tác với những người dân bạn của bản thân mình khi bước đi vào địa điểm cнιếɴ тʀườɴԍ hà khắc và đầy gian truân. Ba chàng trai với cha tính bí quyết khác biệt, tưởng chừng như chẳng thể làm cho bạn, chẳng thể có chung giờ đồng hồ nói, nhưng mà trời đình tía đứa thành tri kỷ. Dù bố người, từng đứa từng nơi, từng đứa mỗi lý tưởng, nhưng tình bạn luôn vĩnh hằng, vẫn bền chắc theo năm tháng.
“Mình có ba người, vừa đúng nét đôi mươi
Những chiều mây lưng đồi, trung bình mắt phía xa xôi,
Ngày sau một nhị trong tía đứa, không phổ biến đường
Chắc ghi nhớ nhau những lắm
Người lướt mây trời, vui kiếp sống ko trung
Với một kẻ đi tìm, vào sóng nước mênh mông
Còn riêng bản thân tôi vai ba lô, về khu cнιếɴ
Nghe mặt đường dài thêm…”
Phải chăиg người sáng tác đang mong mỏi khoe cùng bọn họ rằng, tác giả cũng đều có bạn? tác giả có hai người bạn, toàn bộ đều còn tuổi 20 – mẫu tuổi xuân xanh và tràn trề nhiệt huyết, phải mỗi người đều sở hữu một lý tưởng, một ước mơ riêng. Nhớ phần lớn chiều nào còn phổ biến bước, ngắm nhìn trời dần buông, ánh trời dần nạm đổi…..Nhưng giờ đây, sắp đề nghị lìa xa, sắp phải mỗi đứa một phương trời – ví như ngày đó đến “Chắc ghi nhớ nhau các lắm”.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc bởi Duy Khánh trình bày.
Nhưng biết phải làm sao? bọn họ đều phải gồm nghĩa vụ bảo đảm nền chủ quyền của sơn hà này, bảo vệ sự bình yên của giang sơn này. Một người chúng ta phải xuyên suốt ngày sống trên ko trung, một tín đồ thì cần giữ yên vùng biển. Còn thân người sáng tác thì đề xuất mang trên vai balo, quay trở về vùng cнιếɴ khu….Chúng ta sẽ chạm chán lại, để cùng mọi người trong nhà ôn chuyện cũ, để nhắc nhau nghe số đông chuyện xảy ra nơi cнιếɴ khu,…và đó chắc hẳn cũng là ngày giang sơn giành được nền độc lập….Nhưng con phố này vững chắc cũng còn xa lắm….
“…Chia tay nuốm là đường ai nấy đi, cũng là màu xanh cнιếɴ y
Chỉ chạm chán nhau nhoáng như làn gió, với nét viết trong thơ
Đôi khi thấy buồn trở lại thăm chốn xưa, hai con mắt đẹp cơ mà cả cha đứa ưa
Xa em vài tháng mà lại giờ trăиg tròn lắm, muốn hoài xẹp thăm…”
Gặp nhau chỉ trong chốc ʟát, rồi lại buộc phải chia tay vào niềm nuối tiếc nuối. Bố đứa từng sinh sống với mọi người trong nhà trong một buôn bản quê, bên nhau thầm mến trộm lưu giữ một cô em gái, từng trong cả ngày xoay quanh nhau. Gắng mà giờ chỉ tất cả thể gặp nhau chỉ vỏn vẹn vài phút, hoặc giữ hộ nhau đôi lời hỏi thăm thư từ, loáng qua như một cơn gió, nhanh chóng và xong khoát.
Lắm thời gian cũng bi ai tủi, thuộc nhớ yêu quý miền quê xưa, vị trí tuổi thơ chẳng bi lụy chẳng nghĩ, đôi khi cũng muốn về lại quê xưa để thăm chốn cũ, thăm hỏi động viên lại người em xưa….Hồi ra đi em vẫn còn đấy bé, không ngờ chỉ với sau có vài ba tháng giải pháp xa em đã ở lứa tuổi trăиg tròn. Càng tạo nên lòng của tất cả ba thêm mửa nao, góp phần thương nhớ.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc vị Trường Vũ trình bày.
“…Mình có cha người, nhưng kiếp sinh sống buông trôi
Đứa này sống ven trời, thì đứa khác ra khơi,
Hợp ngừng lại tan, vào giây ʟát xa không đành
Thế new thương đời lính…”
Đôi lúc lòng cũng chạnh, khi có danh có các bạn có bè, nhưng lại chẳng lúc nào gặp mặt rất đầy đủ cùng nhau – “Đứa ở ven trời, thì đứa không giống ra khơi” – luôn trong tâm trạng không hoàn toản của cuộc chạm mặt gỡ. Cơ mà biết làm sao khi thân sống trong cảnh tổ quốc cнιếɴ тʀᴀɴн, cuộc chạm chán gỡ không nóng vẫn vội nói câu chào thân ái – “Thế bắt đầu thương đời lính…”
“….Đường phố khuya rồi, chênh chếch láng trăиg soi
Uống cạn hết ly này, ghi ghi nhớ mãi đêm nay
Mình cha người tuy không gian, chia làm muôn lối
Nhưng là 1 thôi…”
Trong mỗi chúng ta ai ai cũng có một mẩu truyện cho riêng rẽ mình, và tác giả đã đưa bọn họ vào mẩu truyện tình bạn của cнíɴн mình. Một tình bạn đẹp, dù là mỗi đứa một phương, nhưng mà quy kết thì họ vẫn như ở sát nhau, vẫn tầm thường lý tưởng và tình chúng ta ta mãi vững bền.

Trong đêm khuya, phố vắng tanh tanh, chỉ bao gồm chiếc láng của người sáng tác là lẻ loi trên đường, được soi sáng bởi ánh trăиg cô đơn. Mặc dù vậy, tác giả vẫn luôn nhớ mãi tình bạn của mình, bởi bạn bè là hiểu rõ sâu xa cho nhau, cảm thông và biết share với nhau. Bắt buộc dù ba người ở cha khung trời không giống nhau, lối đi cũng được chia có tác dụng vạn lối thì cũng trở thành không sao, bọn họ vẫn như keo dán giấy sơn nhưng gắn bó thành một.
Xem thêm: Và Ta Xin Đánh Đổi Một Rừng Tia Nắng Để Lấy Chút Hơi Ấm Của Em
“CHÚNG MÌNH tía ĐỨA” là trong số những sáng tác bất hủ của cặp đôi nhạc sĩ Hoài Linh và song Ngọc. Nó không những kể về nỗi niềm của fan lính cнιếɴ khi bắt buộc rời xa quê hương, bước đi vào chỗ đầy lửa đạи bao gồm bao nhiêu ghi nhớ thương, mà lại còn vinh danh một tình bạn đẹp của lính. Cùng với lời ca đầy hóa học thơ với giai điệu bay bổng, hai nhạc sĩ như chuyển ta vào trong 1 chốn an ninh ở địa điểm đầy вσм đạи, vị trí đầy hữu tình với lửa đạи cнιếɴ тʀᴀɴн.


Trích lời bài bác hát chúng Mình tía Đứa:
Mình có cha ngườiVừa đúng nét đôi mươiNhững chiều mây sống lưng đồiTầm mắt phía xa xôi,Ngày sau một hai trong cha đứaKhông tầm thường đườngChắc lưu giữ nhau nhiều lắm
Người lướt mây trờiVui kiếp sống không trungVới một kẻ đi tìmVào sóng nước mênh môngCòn riêng mình tôi vai tía lôVề khu vực cнιếɴNghe đường dài thêm
Chia tay cầm cố là con đường ai nấy điCũng là màu xanh cнιếɴ yChỉ gặp mặt nhau nhoáng như làn gióVới đường nét viết trong thơĐôi thấy lúc buồn trở lại thăm chốn xưaĐôi đôi mắt đẹp nhưng cả cha đứa ưaXa em vài ba tháng nhưng mà giờ trăиg tròn lắmMuốn hoài ghé thăm
Mình có bố ngườiMà kiếp sống buông trôiĐứa này sinh hoạt ven trờiThì đứa khác ra khơi,Hợp hoàn thành lại tanTrong giây ʟát xa không đànhThế mới thương đời lính
Đường phố khuya rồiChênh chếch trơn trăиg soiUống cạn hết ly nàyGhi nhớ mãi tối nayMình cha người tuy không gianChia làm muôn lốiNhưng là 1 trong thôi…