*
thư viện Lớp 1 Lớp 1 Lớp 2 Lớp 2 Lớp 3 Lớp 3 Lớp 4 Lớp 4 Lớp 5 Lớp 5 Lớp 6 Lớp 6 Lớp 7 Lớp 7 Lớp 8 Lớp 8 Lớp 9 Lớp 9 Lớp 10 Lớp 10 Lớp 11 Lớp 11 Lớp 12 Lớp 12 Lời bài bác hát Lời bài bác hát

plovdent.com xin trình làng đến những quý thầy cô, các em học viên lớp 11 thành tựu Chữ người tử tội nhân gồm không thiếu nội dung, dàn ý phân tích, cha cục, cầm tắt tuyệt nhất. Tài liệu gồm 6 trang rất đầy đủ những nét bao gồm về văn bạn dạng như:

Các văn bản được Giáo viên các năm kinh nghiệm tay nghề biên soạn cụ thể giúp học tập sinh dễ dãi hệ thống hóa kiến thức từ đó thuận lợi nắm vững vàng được nội dung tác phẩm Chữ người tử tù Ngữ văn lớp 11.

Bạn đang xem: Nội dung bài chữ người tử tù

Mời quí bạn đọc tải xuống nhằm xem rất đầy đủ tài liệu Chữ tín đồ tử tù hãm – nội dung, dàn ý phân tích, cha cục, tóm tắt:

Chữ fan tử tù

Bài giảng: Chữ tín đồ tử tù

I. Đôi nét về tác giả Nguyễn Tuân

- Nguyễn Tuân (1910- 1987)

- Ông xuất hiện trong gia đình nhà Nho khi Hán học đang suy tàn

- sau thời điểm Cách mạng mon Tám thành công ông đến với biện pháp mạng, từ bỏ nguyện cần sử dụng ngòi bút phục vụ hai cuộc phòng chiến

- Nguyễn Tuân là đơn vị văn tài ba , thích xê dịch, đẳng cấp lịch lãm, phóng bí và cực kỳ ngông

- những tác phẩm chính: Một chuyến hành trình (1938), Vang bóng 1 thời (1940), Thiếu quê hương (1940), chiếc lư đồng mắt cua (1941), Đường vui (1949), Tình chiến dịch (1960),......

- phong cách nghệ thuật: tài hoa thông thái độc đáo

+ Nguyễn Tuân là bên văn suốt thời gian sống tôn thờ và tận hiến cho dòng đẹp

+ với niềm đam mê tìm hiểu mọi vật đến kì cùng nối liền Nguyễn Tuân đã kêu gọi vốn kiến thức thông thái của mọi lĩnh vực đời sinh sống như âm nhạc, hội họa, điêu khắc, thể thao,.....

+ Nguyễn Tuân luôn thay đổi thực đơn cho những giác quan, ham mê các cái mới lạ, khác thường tuyệt đỉnh, tuyệt đối

+ có nhiều sáng tạo độc đáo trong câu hỏi dùng từ đặt câu, sử dụng các biện pháp tu từ

II. Đôi nét về thành công Chữ tín đồ tử phạm nhân (Nguyễn Tuân)

1. Xuất xứ

- Truyện ngắn Chữ fan tử tù ban sơ có tên được coi là dòng chữ sau cuối in năm 1939 trên tạp chí Tao đàn sau được tuyển chọn in trong tập Vang nhẵn một thời

- Vang bóng 1 thời in lần đầu năm 1940 tất cả 11 truyện ngắn kết tinh kỹ năng tâm huyết của nhà văn, là văn phẩm đạt tới sự toàn thiện toàn mĩ

2. Cha cục

- Phần 1 (Từ đầu cho để mai ta dò ý tứ hắn ra sao rồi đã liệu): cuộc trò truyện thân viên quản lí ngục với thầy thư lại về Huấn Cao, trọng tâm trạng của viên cai quản ngục

- Phần 2 (tiếp theo đến thiếu một chút nữa ta sẽ phụ mất một lớp lòng vào thiên hạ): cuộc thừa nhận tù nhân và sự đối xử đặc trưng của viên quản ngục giành riêng cho Huấn Cao thuộc tấm lòng yêu mến của viên quản lao tù với Huấn Cao.

- Phần 3 (còn lại): Cảnh mang đến chữ

3. Tóm tắt

Huấn Cao là kẻ đầu tàu cuộc khởi nghĩa cản lại triều đình cần bị phán quyết tử hình. Trước lúc chịu án chém, ông bị mang lại giam tại một nhà tù. Lúc trát gửi mang lại nhà tù, biết trong danh sách có ông Huấn Cao, người lừng danh viết chữ đẹp, viên quản ngục đã đến thầy thư lại bảo bạn quét dọn chống giam địa điểm Huấn Cao và những người tử tù sẽ ở. Trong số những ngày Huấn Cao sinh hoạt tù, viên cai quản ngục sẽ biệt đãi ông và hồ hết người bè bạn của ông. Sở nguyện của viên quản ngục là xin được chữ viết của Huấn Cao. Lúc đầu, Huấn Cao tỏ ý khinh thường miệt viên quản lí ngục, tuy thế khi phát âm được tấm lòng viên cai quản ngục, ông đã quyết định cho chữ vào mẫu đêm trước lúc ông bị xử chém. Trong đêm mang đến chữ, ông Huấn cao tay viết như rồng bay phượng múa bên trên tấm lụa bạch còn viên cửa hàng ngục với thầy thơ lại thì khúm cầm đứng bên cạnh. Sau thời điểm cho chữ, ông Huấn Cao răn dạy viên quản ngục tù về quê để giữ cho "thiên lương" vào sáng. Viên quản ngục tù nghe lời khuyên răn của ông Huấn Cao một bí quyết kính cẩn "Kẻ mê muội này xin bái lĩnh".

4. Quý hiếm nội dung

- Qua truyện ngắn Nguyễn Tuân đang khắc họa thành công xuất sắc hình tượng Huấn Cao- môt con fan tài hoa, có cái tâm trong sáng và khí phách hiên ngang bất khuất. Thông qua đó nhà văn thể hiện ý niệm về cái đẹp, xác định sự bạt mạng của cái đẹp và bộc lộ thầm kín tấm lòng yêu nước

5. Quý hiếm nghệ thuật

- Tác phẩm biểu lộ tài năng độc đáo và khác biệt của Nguyễn Tuân trong bài toán tạo dựng tình huống truyện độc đáo; trong thẩm mỹ và nghệ thuật dựng cảnh, khắc họa tính giải pháp nhân vật, tạo nên không khí cổ kính, trang trọng; trong câu hỏi sử dụng thủ thuật đối lập và ngôn ngữ giàu tính sản xuất hình

III. Dàn ý so sánh Chữ fan tử tù nhân (Nguyễn Tuân)

1. Nghệ thuật và thẩm mỹ thư pháp

- gồm truyền thống lâu lăm ở phương Đông

- Ở việt nam , thời phong loài kiến thư pháp hơi phát triển

- Là nét đẹp trong truyền thống lịch sử văn hóa người việt thể hiện nay tài hoa, trung ương hồn, nết người, phiên bản lĩnh,... Của người viết

- người chơi chữ phải gồm trình độ văn hóa và khiếu thẩm mĩ, biết hưởng thụ cái rất đẹp của chữ, cái sâu của nghĩa

2. Tình huống truyện sệt biệt

- Huấn Cao- một tử tù hóng ngày ra pháp trường với viên quản ngục tù tình cờ gặp mặt nhau hiểu nhầm nhau cùng rồi biến hóa tri âm tri kỉ trong một thực trạng đặc biệt: bên lao tỉnh giấc Sơn khu vực quản ngục có tác dụng việc

- chủ yếu tình huống đặc biệt đôc đáo này đã làm rất nổi bật vẻ đẹp mẫu Huấn Cao, làm minh bạch tấm lòng biệt nhỡn liên tài của quản lí ngục bên cạnh đó thể hiện thâm thúy chủ đề tác phẩm: mệnh danh cái đẹp, cái thiện có thể thành công cái xấu cái ác ngay sống trong nơi bóng về tối bao trùm, cái ác ngự trị

- văn pháp lãng mạn, lí tưởng hóa được sử dụng thành công

3. Vẻ đẹp các nhân vật

a. Hình tượng nhân vật Huấn Cao

♦ Huấn Cao là tín đồ nghệ sĩ tài hoa

- Là người tài năng viết chữ khôn xiết nhanh, khôn xiết đẹp. Không dừng lại ở đó mỗi con chữ của Huấn Cao còn chứa đựng khát vọng, tham vọng tung hoành cả đời người

- đạt được chữ ông Huấn là đã đạt được báu thứ ở đời

⇒ mệnh danh nét tài hoa của Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã biểu đạt tư tưởng nghệ thuật và thẩm mỹ của mình: kính trọng các con người tài hoa tài tử, trân trọng thẩm mỹ và nghệ thuật thư pháp cổ truyền của dân tộc

♦ Khí phách hiên ngang

- Thể hiện rõ rệt qua những hành động: dỗ gông, thảm nhiên dìm rượu thịt

- vào mọi thực trạng khí phách hiên ngang ấy vẫn không cụ đổi

♦ Thiên lương vào sáng, nhân biện pháp cao cả

- ý niệm cho chữ: trừ nơi tri kỉ dường như không do vàng bạc châu báu mà mang lại chữ

- Đối với quản lí ngục:

+ khi chưa biết đến tấm lòng quản lao tù Huấn Cao mang lại hắn là người tiểu nhân tỏ ra khinh biệt

+ khi nhận ra tấm lòng quản ngục Huấn Cao không hầu hết cho chữ ngoại giả coi quản ngục là tri kỉ tri kỉ

⇒ Huấn Cao là hình tượng có vẻ đẹp uy nghi thân tài và trung tâm của tín đồ nghệ sĩ, của bậc nhân vật tuy thất mặc dù vậy vẫn hiên ngang lẫn liệt

b. Biểu tượng nhân thiết bị quản ngục

- một tờ lòng biệt nhỡn liên tài

- tất cả sở thích cừ khôi chơi chữ

c. Cảnh mang đến chữ: Cảnh tượng xưa nay chưa từng có

- không gian: lao tù tối độ ẩm ướt, không sạch thỉu

- Thời gian: đêm khuya

- dấu hiệu:

+ người cho chữ là tử tù, bạn xin chữ là quản ngục

+ tín đồ cho chữ mất thoải mái cổ đeo gông chân vướng xiềng trong khi quản ngục- người xin chữ khúm cụ bị động

+ tử tội nhân lại là fan khuyên quản ngại ngục

- Sự hoán đổi ngôi vị

+ ý nghĩa sâu sắc lời khuyên răn của Huấn Cao: mẫu đẹp hoàn toàn có thể sản sinh ở địa điểm đất chết, chỗ tội ác ngự trị nhưng không thể sống phổ biến với chiếc xấu dòng ác. Fan ta chỉ xứng đáng được thưởng thức cái đẹp mắt khi giữ lại được thiên lương

+ tác dụng: cảm hóa nhỏ người

⇒ Điều lạ thường ở đây không chỉ là là thú đùa chữ tao nhã, cao quý được thể hiện ở nơi mờ ám bẩn thỉu, người trổ tài là kẻ tử tầy mà quan trọng hơn là trong vùng lao tù ám muội ấy cảnh mang đến chữ là sự việc thăng hoa của chiếc tài, loại đẹp, fan tử phạm nhân sắp bị tiêu diệt lại cảm hóa được fan coi tù. Chính những điều này đã hình thành hào quang quẻ rực rỡ, văng mạng cho hình mẫu Huấn Cao

4. Nghệ thuật

- Xây dựng hình mẫu nhân thiết bị qua trường hợp truyện éo le, éo le đầy kịch tính

- khai quật triệt để văn pháp lãng mạn, nghệ thuật và thẩm mỹ tương phản để lí tưởng hóa vẻ đẹp nhất nhân vạt tới cả phi thường

- ngôn từ cổ kính trang trọng giàu hóa học tạo hình, gợi cảm

Sơ đồ tư duy Phân tích vật phẩm Chữ bạn tử tù

Bài văn mẫu: Phân tích cống phẩm Chữ fan tử tầy – chủng loại 1

Nguyễn Tuân là tín đồ nghệ sĩ tài hoa uyên thâm với vốn tri thức đa dạng chủng loại cùng tài năng nghệ thuật vậc thầy. Dưới ngòi cây bút của Nguyễn Tuân, mỗi lời văn hầu hết hiện lên trác tuyệt như các nét đụng khắc tinh xảo xung quanh đá quý của ngôn ngữ. Trong số những tác phẩm đặc sắc nhất vào sự nghiệp chế tác của Nguyễn Tuân là “Chữ bạn tử tù”, tác phẩm nói về cốt biện pháp thanh cao, khinh bạc đãi của Huấn Cao, đôi khi xây dựng cảnh quan cho chữ đầy ấn tượng.

Sáng tác của Nguyễn Tuân trước phương pháp mạng mạng tháng Tám thường đào bới xây dựng rất nhiều nhân đồ gia dụng tài hoa bất đắc chí, kia là đông đảo con người dân có tâm, có tài với tâm lòng vào sáng, tuy chí phệ không thành cơ mà vẫn rất nổi bật với vẻ hiên ngang, bất khuất. Huấn Cao là nhân vật điển hình nổi bật cho phong thái sáng tác đó.

Truyện ngắn “Chữ tín đồ tử tù”, nhà văn Nguyễn Tuân đã thiết kế nhân vật dụng Huấn Cao theo bút pháp lãng mạn, một người hero với rất nhiều vẻ đẹp nhất đầy lí tưởng. Tác giả không diễn đạt trực tiếp vẻ đẹp của Huấn Cao nhưng hiện lên gián tiếp qua cuộc hội thoại giữa viên quản lí ngục và thơ lại. Đó là một con fan hoàn hảo, văn tài võ lược lại với chí béo cứu nước, cứu giúp dân, uy danh của Huấn Cao vang xa khắp cõi tỉnh giấc Sơn.

Cái tài của của Huấn Cao còn được thể hiện thông qua tài viết chữ đẹp, nét chữ của ông đẹp mắt đẽ, vuông vắn. Với kỹ năng này đã có rất nhiều người yêu quý và ước muốn xin được nét chữ của ông để treo trong nhà, trong các số đó có viên quản ngục. đường nét chữ của Huấn Cao là sự phối kết hợp tài tình giữa tài năng, vẻ đẹp vai trung phong hồn của fan nghệ sĩ buộc phải mỗi nét chữ viết ra như hiện tại thân của khí phách, của thiên lương và tài hoa rộng người.

Nét chữ của Huấn Cao trở yêu cầu quý giá không chỉ bởi nó “đẹp lắm, vuông lắm” cơ mà mỗi con chữ còn biểu lộ được sự tài hoa cũng tương tự khát vọng vẫy vùng của một bé người. Xin được chữ của Huấn Cao cũng là trọng tâm nguyện lớn nhất của bạn biệt nhỡn liên tài như viên cai quản ngục.

Huấn Cao là con bạn có khả năng hơn người, hiên ngang ko chịu từ trần phục trước quyền lực tối cao và danh lợi. Ông không dùng tài năng của chính bản thân mình để đổi trác rước danh lợi, có khá nhiều người chuẩn bị sẵn sàng mua chữ của ông nhưng lại ông không bán, theo trọng điểm sự của Huấn Cao thì trong cuộc sống ông, ông chỉ mang đến chữ những người dân tri kỉ, đáng tôn trọng và những người dân biết trân trọng, trải nghiệm cái đẹp. Đây cũng là lí vày vì sao Huấn Cao đã gật đầu cho chữ viên quản lao tù trong một hoàn cảnh vô cùng quan trọng – trong ngục tù vì ông cảm động trước tấm lòng trong trắng của viên quản ngục.

Trong không khí ngục tù hãm u ám, tăm tối toàn mùi hương phân gián, phân chuột, dưới ánh sáng không ví dụ của ngọn đuốc, Huấn Cao đang viết chữ tặng ngay cho viên quản ngục. Không chỉ cho chữ, Huấn Cao còn tặng ngay viên cai quản ngục mọi lời khuyên thành tâm nhất, rằng hãy tách xa môi trường xung quanh đen buổi tối đầy tội tình của ngục tù quay trở lại quê sinh sống để giữ lại gìn mang lại thiên lương được vào sáng. Ngay cả trong hoàn cảnh éo le nhất, tấm lòng trong sáng, thiên lương tốt đẹp của Huấn Cao vẫn có thể tỏa sáng và soi đường mang đến viên quản ngại ngục nhằm trở về với cuộc sống tốt đẹp, trong sáng hơn.

Qua truyện ngắnChữ tín đồ tử tù, công ty văn Nguyễn Tuân đã với đến cho tất cả những người đọc niềm tin sâu sắc về sức khỏe của mẫu đẹp, cái thiện, nó rất có thể tỏa rạng trong bất cứ hoàn cảnh nào, ngay cả trong không khí ngục tù hãm đầy ám muội nhất.

Bài văn mẫu: Phân tích cửa nhà Chữ fan tử tù đọng – mẫu 2

Nguyễn Tuân là 1 nhà văn mập của nền văn học việt nam hiện đại. Nói tới Nguyễn Tuân là kể tới một nghệ sĩ tài hoa. Từng lời văn của Nguyễn Tuân đa số là hồ hết nét cây viết trác tốt như một nét va khắc tinh xảo trên mặt đá quý của ngôn ngữ (Tạ Tỵ). Trong những nét cây bút trác tuyệt chính là tác phẩmChữ fan tử tù. Khá nổi bật lên trong cửa nhà là biểu tượng nhân vật Huấn Cao cùng cảnh cho chữ - một cảnh tượng xưa nay trước đó chưa từng có.

Huấn Cao là nhân đồ vật khá điển hình cho văn pháp lãng mạn. Chúng ta đều biết văn học lãng mạn thường biểu đạt theo đa số mẫu hình lí tưởng. Có nghĩa là nhà văn thường thả trí tưởng tượng của chính bản thân mình để theo đuổi mọi vẻ đẹp tuyệt vời và hoàn hảo nhất nhất. Vì thế nhân vật dụng viết theo lối lãng mạn có dáng vẻ phi thường. Nó là biểu thị cho phần đa gì cơ mà nhà văn mơ ước, khao khát.Huấn Cao là thế. Từ đầu đến cuối, ông chỉ ra như một con người phi thường. Từ tài hoa đến thiên lương, từ thiên lương mang lại khí phách, nhất nhất những có dáng vẻ phi thường. Nói cách khác Huấn Cao là một giấc mơ đầy tính nhân văn của ngòi cây viết Nguyễn Tuân.

Là nhân đồ gia dụng tài hoa nghệ sĩ, phẩm chất thứ nhất của Huấn Cao là tài hoa. Thiên truyện được khởi đầu bằng cuộc hội thoại của hai nhân đồ gia dụng quản ngục với thơ lại. Ở phía trên tuy Huấn Cao hiện nay lên gián tiếp nhưng lại cũng đủ để cho ta thấy ông khét tiếng với tài văn võ tuy nhiên toàn, uy danh đồn khắp cõi tỉnh giấc Sơn. Cái tài được sơn đậm tốt nhất ở nhân đồ gia dụng này là tài viết chữ đẹp. Đó là thẩm mỹ và nghệ thuật thư pháp - một cỗ môn nghệ thuật truyền thống lịch sử và cao niên của dân tộc. Ở sự gởi gắm, kí thác toàn bộ những chổ chính giữa nguyện sâu xa của mình. Bởi vậy mỗi bé chữ là một trong tác phẩm nghệ thuật chuyên sâu của mình. Bởi vậy mỗi con chữ là 1 trong tác phẩm nghệ thuật, là sự việc kết tinh số đông vẻ đẹp trung ương hồn của người viết. Mỗi nhỏ chữ là hiện tại thân của khí phách, của thiên lương và tài hoa.

Chữ Huấn Cao diễn tả nhân bí quyết Huấn Cao. Nó quý giá không chỉ có vì được viết khôn cùng nhanh, khôn xiết đẹp, đẹp mắt lắm, vuông lắm nhưng mà trước hết vì đó là những nhỏ chữ nói lên thèm khát tung hoành của một đời con người. Cũng chính vì thế mà giành được chữ của ông Huấn Cao đang trở thành tâm nguyện béo nhất, thiêng liêng tuyệt nhất của quản ngại ngục. Để đã có được chữ Huấn Cao, quản ngục chuẩn bị sẵn sàng đánh thay đổi tất cả, bao gồm cả sự mất mát về nghĩa vụ và quyền lợi và sinh mệnh của mình. Nhưng mà Huấn Cao không chỉ có là một đấng tài hoa, nâng cao hơn, ông còn có một tấm lòng - đó là tấm lòng biết quý trọng thiên lương của con người.

Một bên văn quốc tế đã nói về chân lí sâu xa. Hãy đập vào trái tim mình anh tài là sinh sống đó. Thì ra cội của kỹ năng là làm việc trái tim, gốc của cái tài là cái tâm. Tấm lòng biết trọng thiên lương là nền tảng của nhân giải pháp Huấn Cao. Trong mắt Huấn Cao, quản ngục chỉ là 1 trong những kẻ tầm thường không làm nghề thất đức. Vị lí Huấn Cao đã trình bày sự khinh thường bỉ không phải giấu giếm, đến khi nhận ra viên ngục là 1 trong thanh âm vào trẻo chen vào giữa phiên bản đàn nhưng nhạc phương tiện điều lếu láo loạn xô người tình thì Huấn Cao hết sức ân hận. Bằng toàn bộ sự xúc động, Huấn Cao sẽ nói: Ta cảm chiếc tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các ngươi... Thiếu thốn chút nữa ta phụ một tấm lòng trong thiên hạ. Lời nói ấy sẽ hé mở cho chúng ta thấy phương châm của một nhân giải pháp sống là phải xứng danh với đầy đủ tấm lòng.

Cảm hứng lãng mạn khi nào cũng xui khiến cho các nghệ sĩ khắc họa những mẫu sao cho tuyệt vời thậm chí đến cả phi thường. Ông Huấn Cao cũng thế. Nguyễn Tuân đã khiến cho hình tượng này đổi thay một con người siêu phàm với bài toán tô đậm một khí phách hết sức việt. Thù ghét xã hội thối nát, ông đã cầm đầu cuộc khởi nghĩa hạn chế lại triều đình, sự nghiệp không thành, ông lĩnh án tử hình. Nhưng lại tù đày, gông xiềng và chết choc cùng không chết thật lạc được ông. Ông luôn luôn tìm thấy ở đều nơi mà thoải mái bị tước bỏ.

Đối với Huấn Cao, đa số sự trói buộc, tra khảo, giam giữ đều vô nghĩa. Cùng khi quản ngục hỏi ông hy vọng gì nhằm giúp, ông đã vấn đáp bằng sự khinh bội nghĩa đến điều... Lời nói của ông hoàn toàn có thể là nguyên nhân để ông đề nghị rước lấy đều trận trả đũa. Tuy vậy một khi đang nói nghĩa là ông không thể run sợ, không hề quy phục trước cường quyền với bạo lực. Hoàn toàn có thể Huấn Cao sừng sững nhìn trong suốt cả thiên truyện như một khí phách kiên cường bất khuất, uy vũ bất năng khuất. Phần đa phẩm chất tuyệt đối đó của Huấn Cao đã chói sáng sủa lên trong cảnh tượng cuối cùng mà Nguyễn Tuân đã call là cảnh tượng xưa nay chưa từng có - cảnh mang lại chữ. Cảnh cho chữ là sự thể hiện sống động tỏa nắng rực rỡ của tài hoa, thiên lương và khí phách của Huấn Cao.

Muốn hiểu được giá trị sâu sắc của cảnh mang đến chữ cho chúng ta không thể ko nói tới quá trình dẫn đến cảnh cho chữ ấy. Người tinh ý sẽ dễ nhận biết rằng mẩu chuyện có nhì phần rõ rệt: Phần đầu trình làng các nhân vật và dẫn dắt câu chuyện chuẩn bị cho phần sau. Phần sau xung khắc họa cảnh đến chữ. Nếu không tồn tại phần hai thì phần đầu chỉ là phần nhiều mẩu vụn vặt, thiếu sức sống. Bởi vậy phần hai tuy ngắn nhưng mà lại là kết tinh của tổng thể câu chuyện. Và bút lực của Nguyễn Tuân càng ưa chuộng phần này đậm nhất. Tổng thể câu chuyện chuyển phiên quanh một tình huống đặc biệt. Đó là cuộc gặp mặt hết sức éo le của Huấn Cao với quản ngục tù - Nơi chạm chán gỡ là đơn vị tù, thời gian là phần lớn ngày sau cùng trước lúc ra pháp trường của Huấn Cao. đông đảo điều này khiến cho tình cố gắng trở đề xuất ngặt nghèo, bức xúc, nặng nề xoay sở.

Nhưng oái ăm hơn cả vẫn chính là thân phận của nhị nhân vật, về bình diện xã hội, chúng ta là những kẻ đối địch. Một người là người phản loạn, dám nổi lên chống lại thể chế đương thời, còn fan kia lại là một trong viên quan thay mặt đại diện cho chính thể ấy. Tuy vậy về bình diện nghệ thuật, chúng ta lại là hai tín đồ tri âm: Một người tài giỏi viết chữ rất đẹp còn người kia lại vô cùng ái mộ cái tài đó. Sự trái ngược này vẫn đặt quản ngục trước sự việc lựa chọn nghiệt ngã: hoặc là hy vọng làm tròn nghĩa vụ của một viên quan lại thi phải chà đánh đấm lên tấm lòng tri kỉ hoặc mong mỏi trọn đạo tri kỉ đề xuất phản bội lại chức phận của một viên quan. Quản lao tù sẽ hành vi như thế nào? Ông ta hành vi như nỗ lực nào thì bốn tưởng tác phẩm sẽ nghiêng về hướng đó.

Với một đối sánh như vậy, quan hệ nam nữ giữa họ ban sơ rất căng thẳng. Trung khu nguyện lớn nhất của quản ngục là có được chữ của ông Huấn Cao dẫu vậy đây là thời cơ cuối cùng. Còn Huấn Cao tuy có tài năng viết chữ cơ mà lại chỉ đến chữ đông đảo ai ông cho rằng tri kỉ. Vậy muốn có chữ của Huấn Cao thì quản lí ngục yêu cầu được ông ưng thuận là tri kỉ trong khoảng mấy ngày tới. Điều kia lại bên cạnh đó không thể đạt được. Trong đôi mắt Huấn Cao, quản lao tù chỉ là người tiểu nhân, thân họ là 1 vực sâu ngăn cách. Thực ra quản ngục cũng có những ưu thế để đối xử với những người tù thông thường. Đó là ông ta gồm thừa quyền lực và tiền bạc. Dẫu vậy Huấn Cao không phải hạng xấu xa như thế, quyền lực không xay được ông mang đến chữ, tiền bạc không thiết lập được chữ ông. May cố kỉnh ở viên quản lí ngục lại có một tấm lòng vào trẻo - tấm lòng biệt nhỡn liên tài. Với tấm lòng này đã làm cho Huấn Cao cảm động. Sự cảm cồn này của Huấn Cao là cỗi nguồn dẫn đến cảnh cho chữ.

Vậy là bài toán Huấn Cao mang đến chữ không giống như việc trả nợ một bí quyết tầm thường, rất khác việc một kẻ chuẩn bị bị tử hình đang đem tài sản cuối cùng cho người sống, cũng không hẳn là cơ hội cuối cùng nhưng để Huấn Cao biểu hiện tài năng, về bản chất việc mang đến chữ là việc xúc hễ của một tờ lòng trước một tấm lòng.

Và cảnh mang đến chữ được Nguyễn Tuân điện thoại tư vấn đó là cảnh xưa nay chưa từng có. Do trước hết lẽ ra nó phải diễn ra ở địa điểm sang trọng, thong dong thì nó lại diễn ra trong căn phòng giam chật hẹp, hôi hám, không sạch thỉu. Và bạn đem cho cái đẹp lẽ ra yêu cầu thuộc nhân loại tự vì thì ở chỗ này lại là tử tù sắp tới bị hành hình. Đặc biệt sống đây diễn ra một sự thay đổi ngôi xưa nay trước đó chưa từng có. Kẻ nuốm quyền hành trong tay thì bị tước không còn quyền uy, khúm cầm cố trước Huấn Cao, kẻ những tưởng bị mất hết quyền sinh sống là ông Huấn Cao trở cần đầy uy quyền khi chú ý tô đậm rất nhiều nét chữ và cho quản ngục mọi lời khuyên. Và quản lao tù vái lạy Huấn Cao như 1 bậc thánh nhân: Kẻ mê muội này xin bái lĩnh. Cảnh đến chữ lã xác minh sự thành công của mẫu đẹp, thiên lương trước cái xấu, loại ác.

Trong căn phòng giam độ ẩm tháp đó, tia nắng rực rờ của bó đuốc đang đẩy lùi bóng tối, mùi thơm của chậu mực vẫn xua đuổi mùi phân chuột, phân gián, màu trắng của tấm lụa bạch đã xóa chảy sự u ám của phòng tù. Hôm nay cái đẹp vẫn lên ngôi, nét đẹp đang đăng quang, thành công hoàn toàn chiếc xấu. Trong những con fan ấy từ bây giờ chỉ còn là niềm kính trọng, tôn sùng mẫu đẹp. Và thiên lương của Huấn Cao vẫn tỏa sáng, soi đường dẫn dắt quản ngục tù - một kẻ nhầm đường, lạc lối. Qua đây người sáng tác cũng xác định rằng chiếc đẹp có thể tồn tại ở hầu hết nơi, đông đảo lúc, thành công mọi cái xấu, chiếc ác. Và cái đẹp có thể cứu rỗi linh hồn bé người, giúp con fan hiểu nhau hơn, xích lại sát nhau hơn. Nét đẹp sẽ không mất đi ngay cả khi nó bị vùi dập. Đó là cực hiếm nhân văn của tác phẩm.

Xem thêm: Viết Bài Tlv Số 3 Lớp 7 - Soạn Bài Viết Bài Tập Làm Văn Số 3

Với nghệ thuật và thẩm mỹ vẽ mây, nảy trăng và nghệ thuật và thẩm mỹ đối lập, Nguyễn Tuân sẽ làm rất nổi bật hình tượng Huấn Cao và xác định sự thành công của loại đẹp. Đồng thời công ty văn còn sử dụng hệ thống ngôn ngữ cổ: biệt nhỡn liên tài, thiên lương, bái lĩnh, sở nguyện... đem về cho truyện bầu không khí và nhịp điệu của thời phong kiến xa xưa, giúp nhà văn tái tạo mẩu truyện của một thời vang bóng.