- Nguyễn Tuân đã sáng chế ra trường hợp truyện độc đáo: Cuộc gặp mặt gỡ khác lại của hai con người khác thường: viên quản ngục tù – kẻ đại diện cho bạo lực tăm buổi tối nhưng lại siêu khát khao ánh nắng của chữ nghĩa với Huấn Cao – người tử tù túng đang ngóng ngày ra pháp trường nhưng tài giỏi viết chữ đẹp nhất nổi tiếng. Nhị con người ấy gặp gỡ nhau giữa vùng ngục tù. Huấn Cao càng giá buốt lùng, càng trầm trồ bất đề nghị thì viên quản ngục lại càng cháy phỏng cái sở nguyện được chữ. Và kịch tính đã lên tới mức đỉnh điểm lúc ngục quan nhận được công văn khẩn của quan Hình bộ Thượng thư về bài toán chuyển các tử tù nhân vào pháp trường vào kinh.
Bạn đang xem: Soạn bài chữ người tử tù
- chức năng của trường hợp truyện đối với việc biểu lộ tính cách nhân vật: + Tính bí quyết của từng nhân vật mọi khi thêm đầy đủ, rõ rệt và toàn diện hơn.
+ Từ tình huống truyện này cơ mà Huấn Cao đã hiểu thêm về viên quản ngại ngục. Cũng từ đó, quản ngại ngục đã trút vứt con tín đồ bên ngoài, con người công thế để quay trở lại với con người thật của mình.
+ trường hợp truyện đã tạo nên kịch tính đến thiên truyện. Chữ fan tử tù là một chuỗi hầu hết xung đột. Đó là xích míc giữa quản ngục cùng viên thơ lại thuộc đám lính, giữa quản ngục và Huấn Cao…Có thể nói Chữ tín đồ tử tù mở ra bằng mâu thuẫn, xung đột, sau cuối cũng khép lại bằng mâu thuẫn, xung đột.
Câu 2:
a) Vẻ rất đẹp của nhân đồ vật Huấn Cao:
Là nhân vật trung vai trung phong của tác phẩm, Huấn Cao quy tụ những đường nét đẹp rực rỡ tỏa nắng nhất cùng cũng là nơi nhà văn nhờ cất hộ gắm thông điệp nghệ thuật sâu sát của mình. Những điểm lưu ý ở nhân đồ dùng này là: tài ba – khí phách – thiên lương. Tất cả được chạm khắc qua ngòi cây bút tài hoa, điêu luyện mà thấm đẫm color lãng mạn của Nguyễn Tuân.
* Vẻ đẹp tài hoa
- Qua lời nói:
+ Của quản ngục với thơ lại: người nhưng mà khắp vùng….rất đẹp đó không?
+ Chữ ông Huấn Cao rất đẹp lắm, vuông lắm
+ đã có được chữ ông Huấn mà lại treo là có một bảo bối ở đời.
+ đường nét chữ vuông sáng chóe nó thể hiện những tham vọng tung hoành của một đời nhỏ người.
- Qua thái độ và hành động: quản ngục tù liều bị tiêu diệt biệt nhỡn Huấn Cao (nói năng lễ phép, đãi Huấn Cao rượu thịt), mỗi bước bày tỏ mong ước xin chữ.
=> Thái độ, khẩu ca của quản ngục tù là phép đòn kích bẩy để Nguyễn Tuân ca ngợi vẻ rất đẹp tài hoa của Huấn Cao. Nét chữ của Huấn Cao đẹp đến nỗi làm tín đồ ta có thể đặt cao hơn sinh mạng và danh dự. Nét xinh trong chữ viết của Huấn Cao là nét xinh có ý nghĩa sâu sắc lớn với cuộc đời, mãi sau vì nhỏ người
* Vẻ đẹp mắt khí phách
- lý tưởng sống cao cả: dám phất cờ dấy binh hạn chế lại triều đình, hi sinh hạnh phúc riêng vì chưng sự nghiệp lớnè đi phạm nhân và chịu án tử hình.
- bốn thế, hành động:
+ tất cả tài unlock vượt ngục trần vào tù hãm ra tội, từng trài
+ Ung dung, mặt đường hoàng:
Lúc vừa vào trong nhà giam: cùng những đồng sự thanh nhàn thúc gông đánh thuỳnh một cái rồi con đường hoàng bước vào nhà giam
-> từ bỏ do, ngông nghênh, kiêu bạc, con người đứng kế bên mọi giải pháp lệ
Kiêu ngạo, thách thức, coi thường dòng chết: Thản nhiên dìm rượu thịt, khinh hay quản ngục tù (Ta chỉ mong muốn một điều. Là công ty ngươi đừng để chân vào đây.)
Khinh bạc: tính khoảnh, trừ khu vực tri kỉ, ít chịu đựng cho chữ.
=> Vẻ đẹp mắt của Huấn Cao là vẻ rất đẹp của khí phách bất khuất, anh hùng. Đó là đặc trưng tiêu biểu đẹp đẽ của bậc bản lĩnh “phú quý bất năng dâm, bủn xỉn bất năng di, uy vũ bất năng khuất”.
* Vẻ đẹp nhất thiên lương
- Thiên lương từ bỏ tỏa sáng từ con người Huấn Cao.
+ Tỏ rõ thái độ lạnh lùng, kiêu bạc, thậm chí coi thường những trò “tiểu nhân thị oai” của bọn lính lệ cũng giống như hành động kì quặc của viên quản ngại ngục.
+ sau khoản thời gian hiểu tấm lòng của quản lí ngục:
+) “mỉm cười với thầy thơ lại” -> chân thành, toá mở
+) “Ta cảm loại tấm lòng biệt nhỡn liên tài của các người. Nào ta bao gồm biết đâu một người như thầy quản đây và lại có phần nhiều sở thích cao niên như vậy. Thiếu hụt chút nữa, ta đang phụ mất một tờ lòng vào thiên hạ”
-> câu nói vừa thoáng một ít ân hận vị đã đối xử khinh bạc đãi với quản ngại ngục, lại vừa nghẹn ngào niềm cảm động. Đó là biện pháp ứng xử đầy tôn trọng và trân trọng của một lớp lòng trước một tờ lòng, của một thiên lương trước một thiên lương.
là 1 người tài hoa, độc đáo, sống bạo phổi mẽ, hào phóng vậy nhưng mà ông Huấn lại dành cho “kẻ thù” của mình những lời tri ân cảm hễ như thế, trái là hiếm và đáng quý.
Nói như Cao Bá Quát: “Nhất sinh đê thủ bái mai hoa” (Cả cuộc sống chỉ cúi đầu trước hoa mai), sinh hoạt đây, Huấn zCao cũng đã “cúi đầu” trước nhân biện pháp và sở thích cao niên của quản ngại ngục và thơ lại. Mẫu cúi đầu ấy làm cho con fan trở nên vĩ đại hơn, đẹp mắt đẽ, giàu chất nhân văn hơn.
- Thiên lương có chức năng làm bừng sáng vẻ đẹp mắt của fan khác
+ Lời khuyên nhủ với quản ngại ngục: Ở phía trên lẫn lộn…mất mẫu đời lương thiện đi -> Lời khuyên khuyến khích con tín đồ hướng thiện
+ Quản ngục cúi đầu trước Huấn Cao với nói phần đông lời cảm động: “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”.
-> vật chứng rõ nhất về khả năng cảm hóa và có tác dụng bừng sáng thiên lương ở người khác của nhân vật Huấn Cao. Điều mà lại con tín đồ này ban tặng cho cuộc đời không những là cái đẹp của nghệ thuật thư pháp mà hơn nữa là tài năng cứu rỗi những cuộc đời khác.
=> Huấn Cao là bạn vừa có tài năng vừa tất cả tâm, quật cường trước điều ác cái xấu tuy thế mềm lòng trước chiếc thiện, dòng đẹp.
b) quan niệm thẩm mĩ và thái độ của nhà văn
- quan niệm thẩm mĩ:
+ cái đẹp và cái thiện không thể tách bóc rời nhau
+ Một nhân giải pháp đẹp lúc nào cũng là sự thống tuyệt nhất giữa mẫu tâm và dòng tài.
- Thái độ của nhà văn: yêu thương mến, ca tụng Huấn Cao, nuối tiếc nuối những người dân như ông Huấn -> tình yêu yêu nước âm thầm kín, trân một trong những giá trị văn hóa truyền thống lịch sử của dân tộc.
Câu 3:
- Nhân vật dụng viên quản lí ngục: Là nhân đồ vật phụ của truyện ngắn, tuy thế nhân đồ vật quản ngục lại có sứ mệnh thẩm mỹ không nhỏ. Lộ diện ngay từ đông đảo dòng đầu của tác phẩm, nhân đồ gia dụng quản ngục tù đã có đến cho tất cả những người đọc ấn tượng về gần như điều không giống lạ.
- Huấn Cao cảm kích xem là “một tấm lòng vào thiên hạ”:
+ mặc dù là cai tù, tận mắt chứng kiến bao điều “tàn nhẫn, lừa lọc...giữa 1 lô cặn bã”, dễ dẩy con người vào chốn bùn bẩn thỉu nhưng ông có thú nghịch chữ, “sở nguyện cao quý” là được treo trong nhà riêng một đôi câu đối vị tay ông Huấn Cao viết. Có thể thấy viên cai quản ngục là một trong người có tâm hồn nghệ sĩ
+ là 1 người gồm tấm lòng “biết nhỡn liên tài”, cảm phục năng lực và nhân phương pháp Huấn Cao. Biệt đãi Huấn Cao, bị sĩ nhục vẫn điềm đạm “xin tuân lệnh”. Điều đó chứng tỏ quản lao tù say mê, quý trọng dòng đẹp.
+ quản ngại ngục suy xét về nghề của bản thân mình và nhận định rằng “chọn nhầm nghề”. Tía nét trên phía trên cũng minh chứng quản ngục tù thuộc hạng bạn kính mến khí phách, biết tiếc, biết trọng người có tài, biết nghe lời khuyên nhủ của Huấn Cao. Một lòng chổ chính giữa phục, khẩu phục, nghẹn ngào “vái bạn tù một vái, chắp tay nói một câu: “ kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. “Quản ngục” nhị tiếng ấy nhằm chỉ các bước chức trách. Đó chỉ cần cái áo khoác phủ ko kể một trọng điểm hồn đẹp.
=> Đây chính là những phẩm chất khiến Huấn Cao cảm kích, xem như là “một tấm lòng vào thiên hạ” .
- ý niệm nghệ thuật ở trong phòng văn
+Trong mỗi nhỏ người đều sở hữu một fan nghệ sĩ, đều ẩn chứa tâm hồn yêu cái đẹp, chiếc tài. Ko phải ai cũng xấu hết, sát bên phần ác quỷ, từng người còn có phần thiên lương, phần thiên thần
+ bao gồm khi nét đẹp tồn tại trong môi trường thiên nhiên của mẫu ác, cái xấu tuy nhiên không chính vì như vậy mà nó lụi tàn, trái lại nó càng trẻ trung và tràn đầy năng lượng và chắc chắn giống như hoa sen mọc trên váy lầy.
=> tác giả thì xem lao tù quan là “một thanh âm vào trẻo chen vào giữa một phiên bản đàn nhưng nhạc phương pháp đều láo loạn xô bồ”.
Nếu Huấn Cao là hình ảnh của đông đảo người có công dụng tạo ra loại Đẹp thì viên quản lao tù lại là hình tượng của tín đồ biết trải nghiệm và cảm nhận chiếc Đẹp. Cai quản ngục là một trong cặp tương đương và hài hòa với Huấn Cao.
Câu 4:
Cảnh mang đến chữ:
- không khí cho chữ: lao tù tù (một buồng buổi tối chật hẹp….phân chuột, phân gián) > vấn đề cho chữ vốn ra mắt những vị trí tao nhã, là phần đa thư phòng, viện sách. Còn ngơi nghỉ đây nó lại diễn dưới nhà tù tối tăm và hôi hám. Từ bỏ đó cho biết thêm cái đẹp bắt đầu từ cái bẩn thỉu bẩn, thiên lương được tỏa sáng từ vị trí bóng buổi tối và cái ác ngự trị. Có thể nói rằng đây là lần trước tiên trong văn học Việt Nam, cái đẹp thư pháp lại được khai sinh tự một không khí ẩm thấp, bẩn thủi, trên mảnh đất nền của bạo tàn như thế.
- Thời gian: một đêm tối tăm, u ám, quan trọng đây là đêm sau cuối của 1 con fan – thời khắc sau cuối ngắn ngủi, quí giá thường dành riêng để nghĩ về về phần lớn điều thiêng liêng nhất, để sống và cống hiến cho riêng mình tuy nhiên Huấn Cao dành đêm ở đầu cuối của đời mình cho những người khác.
-> dòng chữ cuối cùng càng trở yêu cầu quí giá, là lời trăng trối của một fan sắp từ bỏ giã cuộc đời.
- Ánh sáng sủa > thủ thuật tương bội nghịch giữa ánh nắng và trơn tối, dòng hỗn độn xô người thương với dòng thanh khiết, cao thâm làm khá nổi bật hình ảnh Huấn Cao, đánh đậm sự vươn lên thắng cố của ánh nắng với láng tối, loại đẹp so với cái xấu xa, dơ bẩn bẩn; chiếc thiện so với cái ác
- Cuộc chạm chán gỡ của 3 con người ở hai giới tuyến. Về địa vị xã hội, chủ yếu trị chúng ta là quân thù của nhau, là những người dân “không team trời chung”. Vậy mà người ta đã ngồi mặt nhau, ba cái đầu chụm lại trong một nhân loại đầy thân thiện, của không ít kẻ tri kỉ tri kỉ. Không hề một oắt con giới nào, không thể quyền lực chỉ có sự đăng vương của dòng Đẹp, của thiên lương và số đông tấm lòng tri âm.
- đơn vị tù vốn là địa điểm bóng buổi tối ngự trị, bây giờ trở thành nuốm giới rực rỡ tỏa nắng ánh sáng. Công ty tù thực dân là hình tượng của mẫu ác, của mẫu chết bây giờ lại biến đổi mảnh đất cho việc sống và nét đẹp nảy mầm. Lời khuyên nhủ của Huấn Cao và hành động bái lĩnh của viên cai quản ngục: cái thiện và nét đẹp có sức mạnh cảm hóa nhỏ người. Tự đó đến thấy:
+ niềm tin và sự khẳng định ở trong phòng văn về sự chiến thắng của ánh sáng đối với bóng tối
+ Thiên lương là bạn dạng tính thoải mái và tự nhiên của nhỏ người. Cho dù trong thực trạng nào con bạn vẫn luôn luôn khát khao nhắm tới chân – thiện – mỹ. Đây đó là chiều sâu giá trị nhân văn của tác phẩm.
=> chính vì như thế nên người sáng tác gọi đấy là một cảnh tượng xưa nay chưa từng có.
Câu 5:
Nghệ thuật của tác phẩm:
- trong truyện ngắn Chữ fan tử tù, Nguyễn Tuân vẫn khắc họa thành công xuất sắc hình tượng Huấn Cao- một con fan tài hoa, tất cả cái tâm trong sáng và khí phách hiên ngang, bất khuất. Qua đó, nhà văn thể hiện ý niệm về mẫu đẹp, xác định sự vong mạng của cái đẹp và thể hiện thầm kín tấm lòng yêu nước => văn pháp lí tưởng hóa cảm cảm giác lãng mạn.
- tạo ra dựng tình huống truyện độc đáo
- tạo thành không khí cổ kính, trang trọng: thực hiện nhiều từ hán việt, tự cổ
- Sử dụng mẹo nhỏ đối lập và ngôn ngữ giàu tính sản xuất hình => sự đối lập gay gắt giữa nét đẹp và chiếc xấu, cái thiện và mẫu ác, tính cách và trả cảnh.
Xem thêm: Bộ Đề Thi Học Sinh Giỏi Toán Lớp 1 Có Đáp Án, Bộ Đề Thi Học Sinh Giỏi Toán Lớp 1
Luyện tập:
Nhân thứ Huấn Cao:
- yếu tố hoàn cảnh nhân vật: Huấn Cao – người tử tù đọng đang chờ ngày ra pháp trường
- Vẻ đẹp của nhân vật:
+ Vẻ đẹp tài hoa: Tài viết chữ rất nhanh và siêu đẹp, chữ viết của ông vươn lên là những bức tranh nghệ thuật và thẩm mỹ và là niềm khát khao của rất nhiều con fan say mê loại đẹp.
+ anh hùng có dũng khí hiên ngang, bất khuất: là người cầm đầu cuộc khởi nghĩa nông dân chống lại triều đình, bị bắt, đang ngóng xử chém. Mà lại vẫn thư thả không hại sệt; thản nhiên nhấn rượu thịt;
+ khinh bỉ viên quản lí ngục, trả lời quản ngục bằng câu nói khinh bạc
+ Một con tín đồ thiên lương: vai trung phong hồn vào sáng, một nhân cách chủ yếu trực, trọng nghĩa khinh lợi, luôn luôn đặt chữ trọng tâm lên bên trên cả vàng bạc tình và địa vị. Ông vẫn khuyên cai quản ngục đổi khác chổ sinh hoạt để giữ gìn thiên lương cho lành vững